(Dân trí) – Đứng từ trên ngọn hải đăng kiêu hãnh, phía trước mặt đâu đâu cũng là gió lộng, là biển xanh hút tầm mắt, là bầu trời bao la với những con thuyền lẻ loi, sóng vỗ rì rầm.
Một sớm tháng 6 trong lành, tôi có chuyến chạy xe đến với hải đăng Đại Lãnh (hay Mũi Điện). Không giống như cách đây vài năm, khi mọi con đường đến với nơi này đều đang làm ngổn ngang, đường lên hải đăng men theo đường mòn là lên tới tận nơi, giờ đường nhựa đã trải đến tận chân núi và đường lên cũng đã làm bậc cầu thang dễ bước. Mọi thứ đã làm khiến việc đi lại dễ dàng hơn và cũng mang lại cho tôi một cảm giác khác khi trở lại nơi này.
Con đường ven biển tuyệt đẹp đến với hải đăng Đại Lãnh đã làm xong.
Hải đăng Đại Lãnh đã trở thành điểm đến du lịch được nhiều người yêu thích. Những vị khách đến với Phú Yên đều chạy xe đến nơi này. Chỉ cách thành phố khoảng 40 km với con đường chạy hoàn toàn dọc ven biển tuyệt đẹp, thêm vài bước chân nữa là bạn đã tới một trong những điểm đón bình minh đầu tiên của lãnh thổ Việt Nam xinh đẹp.
Đứng trên mũi hải đăng đón nắng và gió, vạn vật xung quanh vẫn giống như ngày nào. Vẫn biển xanh diệu vợi, những cơn gió biển mạnh mẽ không ngừng, những tia nắng ấm áp, mặt trời rực rỡ trên bầu trời xanh biếc không một gợn mây, những cánh buồm xa xa cùng những cánh chim chao liệng và sóng vỗ liên hồi vào vách đá thành những tiếng ì ầm bất tận. Dưới chân hải đăng, xa xa, bãi Môn yên bình vẫn vắng lặng như bao ngày qua. Ở nơi đâu đâu cũng là biển này, những hõm tạo nên bãi biển riêng tư rất nhiều, nhưng bãi biển này là một trong những bãi biển vắng vẻ, đẹp và yên tĩnh nhất.
Bãi Môn tuyệt đẹp.
Đường ra bãi Môn bị chắn bởi những cồn cát cao quá đầu. Do con đường nhựa làm đến đây thì đứt đoạn, cụt đường nên xuống bãi bắt buộc phải để xe trên này và đi bộ. Bãi biển bị chắn mất tầm nhìn lại nằm nơi hẻo lánh, chỉ có vài nhà dân và khu hải đăng nên thi thoảng lắm mới có khách ra chơi. Trông thì tưởng một đoạn ngắn, vậy mà cũng phải đi khá xa, qua cồn cát, qua những vỉa đá, qua một dòng nước ngọt tự nhiên trong lành và ra đến biển. Nhưng cũng chính vì vài trở ngại như thế đã biến bãi Môn thành điểm tắm tuyệt đẹp, vắng người. Đặc biệt là dòng nước ngọt tự nhiên, nơi bạn có thể tắm tráng ngay tại chỗ trước khi ra về.
Dòng nước ngọt tự nhiên.
Lần nào ra Đại Lãnh tôi cũng ra bãi Môn. Có thể chỉ là ra đó thò chân xuống biển, ngồi ngắm biển xanh tít tắp, có thể là ra lao mình xuống biển xanh tuyệt đẹp kia. Sóng to, bãi cát trắng ngần, làn nước trong vắt soi đến tận đáy, nhưng chỉ nên đắm mình gần ven biển vì ra xa một chút là nước sâu quá đầu người. Mang đồ ra bãi Môn pic nic vô cùng thú vị. Ở đây chẳng có ai bọn chen bãi tắm với bạn, cứ một mình với biển xanh. Có thể cắm trại ngủ lại với những nhu yếu phẩm đủ cho một buổi dã ngoại. Dòng nước ngọt không chỉ cung cấp nước uống, nước ngọt tắm mà còn cung cấp cả thực phẩm cho bạn với những loài sinh vật nước lợ ngon lành.
Bãi Môn nhìn từ hải đăng ra.
Đêm bãi Môn trăng thanh gió mát, sao nhấp nhánh đầy trời. Buổi sáng với thuyền cá tấp nập. Tắm biển, nằm dài đọc sách, nghỉ ngơi rồi lại trở về với cuộc sống thường nhật hàng ngày. Khách đến chơi nghỉ chân trong chốc lát rồi rời đi. Bãi biển với vài vết chân trên cát rồi lại bị sóng liếm sạch không còn chút vết tích nào, như thể chưa từng có ai đặt chân đến nơi này từ rất lâu rồi.
Bãi Môn vẫn thế! Vẫn yên bình, vắng vẻ với con sóng không ngừng nghỉ ầm ào đêm ngày.
Bài và ảnh: Lam Linh
Nguồn: DANTRI.COM.VN