“Chiều trong nghĩa trang” là bài thơ xúc động của Nguyễn Quang Thiều. Bài thơ gợi lên tình cảm thiêng liêng, suy tư về cuộc sống khi chiến tranh đi qua.
Mẹ ơi mẹ về đi, chiều phủ kín hết rồi
Sông ngửa mặt lên trời thở từng hơi trắng
Ai gọi đò bơ phờ bến vắng
Mẹ về đi, gió lạnh, cỏ đầy sương.
***
Mẹ run run đốt những nén hương
Cắm lên từng bia mộ
Kìa khói lên, khói lên lặng lẽ
Những con đường cát trắng của làng quê.
***
Hồn những chàng trai giờ nơi đâu
Nhìn thấy khói mà về với mẹ
Chim khách góc vườn mười mấy năm nói dối
Cau mười mấy năm trời vô ý trổ buồng đôi.
***
Các anh về với mẹ một đêm thôi
Cho ngọn đèn dầu đỡ giật mình phụt tắt
Cho nồi cơm thêm một lần đầy đặn
Cho đũa trong nhà một bữa được so thêm.
***
Các anh về không hóa được thành người
Thì xin hóa ngọn lửa cười trong bếp
Hóa chú cá con dưới ao nhà đợi mẹ
Hóa thạch sùng đáp lời mẹ trong mơ.
***
Chiều phủ kín hết rồi, gió lạnh từng cơn
Những mắt hương, mắt người hoe đỏ
Trong hoàng hôn hàng trăm bia mộ
Cùng dâng hương lặng lẽ đến bên người…
Nguồn: News.zing.vn