Tình cờ biết đến nhóm “Những chuyến xe yêu thương”, chuyên thực hiện các chuyến xe 0 đồng chở bệnh nhân có hoàn cảnh khó khăn từ Hà Nội đến địa phương khác, tôi đăng ký tham gia.
Tôi là Nguyễn Ngọc Quang (sinh năm 1995). Tháng 6/2020, tình cờ biết đến nhóm “Những chuyến xe yêu thương”, chuyên thực hiện các chuyến xe 0 đồng chở bệnh nhân có hoàn cảnh khó khăn từ Hà Nội đến địa phương khác, tôi đăng ký tham gia. Hiện nhóm có khoảng 100 thành viên ở nhiều tỉnh, thành khác nhau. |
Lúc đó, tôi nghĩ đơn giản là mình có sẵn ôtô, chỉ cần bỏ thêm chút chi phí xăng xe là có thể chở người bệnh về nhà, động viên họ sau thời gian dài điều trị mệt mỏi ở bệnh viện. |
Những ngày Hà Nội thực hiện chỉ thị 16 rồi 17, các phương tiện giao thông như taxi, xe khách bị tạm dừng, nhiều người xuất viện không thể trở về nhà. Nếu như trước đây, chúng tôi chỉ đưa đón người có hoàn cảnh khó khăn thì nay, ai có nhu cầu, chúng tôi đều cố gắng giúp đỡ. Hôm nay, tôi nhận đưa một cặp vợ chồng vừa được xuất viện từ Hà Nội về Hà Nam. |
Để đảm bảo an toàn cho bản thân cũng như bệnh nhân và người nhà, cứ 3 ngày/lần, tôi lại xét nghiệm Covid-19. Bệnh nhân cũng được test nhanh trước khi trở về nhà. |
Lần đầu thực hiện xét nghiệm này, tôi khá run. Nhưng bây giờ, tôi coi như “chuyện cơm bữa”. Xét nghiệm xong, tôi đến bệnh viện để nhận giấy đi đường. |
Trước khi đi, tôi kiểm tra lại đồ bảo hộ, khẩu trang, nước xịt khuẩn tay và nước súc miệng chuyên dụng. Đây là những vật dụng không thể thiếu trong mỗi chuyến đi. Đặc biệt là nước súc miệng, ngoài giúp diệt khuẩn, ngăn ngừa virus tấn công, Listerine còn hỗ trợ tôi giữ vệ sinh khoang miệng suốt ngày dài, khiến tôi yên tâm hơn khi làm việc. |
Đến cổng Viện Huyết học – Truyền máu Trung ương, tôi mặc đồ bảo hộ. Với chiều cao 1m67 và cân nặng chỉ 50 kg, trông tôi khá nhỏ bé trong bộ đồ này. |
Sau khi chào hỏi bệnh nhân và người nhà, tôi giúp họ vận chuyển đồ đạc lên xe. Nhiều người thắc mắc tôi lấy tiền đâu để chở bệnh nhân miễn phí. Thực chất, mỗi chuyến xe chỉ mất vài trăm nghìn tiền xăng. Hơn nữa, khi làm việc thiện, tôi cũng không tính toán quá nhiều. |
Những ngày Hà Nội giãn cách, chúng tôi chủ yếu chở bệnh nhân đến các chốt giáp địa phận tỉnh thành khác. Sau đó, người nhà bệnh nhân sẽ đón họ. |
Vì có giấy xét nghiệm Covid-19 nên khi có thời gian, tôi chở bệnh nhân về tận nhà. Hôm nay là một ngày như thế. Trên đường đi sang địa phận tỉnh Hà Nam, tôi và mọi người trên xe phải xuống khai báo y tế. |
Các lực lượng chức năng không quên đo nhiệt độ cho từng người. Nhiều người biết tôi chở bệnh nhân miễn phí khi nhìn giấy đi đường đều gửi lời động viên và chúc thượng lộ bình an. |
Tôi tranh thủ nghỉ ngơi một chút và uống nước. Lúc này, tôi nhận được tin nhắn rằng có người bệnh ở Hà Nam đặt xe đến bệnh viện. Tôi lập tức nhận lời. |
Hơn một tiếng, cuối cùng tôi cũng đến nhà bệnh nhân. Mỗi lần chở bệnh nhân về nhà, thấy gia đình họ sum vầy, tôi lại có cảm xúc khó tả. Mọi người thường mời tôi ở lại uống nước hay dùng cơm với gia đình nhưng tôi từ chối, một phần vì dịch bệnh, phần vì tôi còn những chuyến đi khác. |
Tôi quay xe đến nhà người bệnh mới nhận để kịp chở họ đến Hà Nội. Một chuyến đi mới lại bắt đầu. |
21h, xe dừng trước cổng bệnh viện. Tôi giúp bệnh nhân lấy hành lý. Nhận lời cảm ơn từ những vị hành khách đặc biệt, nên dù đã thấm mệt, tôi vẫn cảm thấy đủ động lực để thực hiện các chuyến đi tiếp theo. |
Lúc này, trưởng nhóm nhắn tin thông báo về các chuyến hỗ trợ ngày hôm sau. Tôi nhanh chóng chọn một cuốc xe và ấn trả lời. |
Về đến nhà, tôi cởi bỏ bộ đồ bảo hộ. Mặc chúng cả buổi chiều, tôi thấy khá bí bách. Những lúc này, tôi càng hiểu hơn nỗi vất vả, sự hy sinh của đội y bác sĩ nơi tuyến đầu chống dịch. |
Tôi dọn dẹp và xịt khử khuẩn xe, sẵn sàng đón bệnh nhân khác vào ngày mai. |
Cuối ngày, tôi nhận được tin nhắn hỏi thăm và cảm ơn từ những vị khách đặc biệt. Với tôi, được giúp đỡ và chở người bệnh về nhà an toàn là niềm vui lớn nhất. Nếu sức khoẻ cho phép, tôi hy vọng được cùng anh em trong nhóm thực hiện thêm nhiều chuyến đi đến mọi miền Tổ quốc. |
Nguồn: News.zing.vn