Đôi khi, tôi sự hỏi mình vì sao lại bắt đầu những chuyến đi, phải chăng là để chinh phục và khám phá từng chút quãng trời dài rộng của thế gian bao la này? Nhưng tôi lại tự hỏi mình tại sao tôi không đi và tiếp tục đi tới những mảnh đất mới mà lại quay về những nơi đã cũ, phải chẳng đó là vì tình cảm mà tôi dành cho nơi ấy? Nó liệu có như cái cái cách tôi tìm về Đà Lạt, tận hưởng rồi hồi tưởng những sắc màu đã nếm ở khoảnh đất này.
Đà Lạt, mảnh đất của những bằng lặng yên bình. -Ảnh: Huỳnh Thanh Vũ
Là một kẻ từ phương xa bắt đầu với những bỡ ngỡ về Đà Lạt, tôi chẳng dám so mình với những người đã gắn bó cuộc đời ở nơi đây. Những con người sinh ra bên bờ Xuân Hương và nằm lặng yên trong mảnh đất thông lành. Những con người từ bôn ba từ xứ sở khác chọn Đà Lạt làm chốn dừng chân an yên cho cuộc đời. Tôi chỉ là một kẻ lữ khách, lãng đãng và thẩn thơ, đến rồi chẳng thể nào mà quên nổi Đà Lạt.
Lang thang và chẳng muốn về. -Ảnh: Huỳnh Thanh Vũ
Có người yêu thương Đà Lạt mà xem nơi này như quê hương thứ hai. Không, quê hương thứ hai của tôi xa xôi Đà Lạt, là thủ đô mà tôi đang sống từng ngày. Quê hương với tôi là thứ gì đó lớn lao nhưng cũng đầy sức nặng. Đà Lạt trong tôi không khuôn phép như thế. Đà Lạt xứng đáng là gã người tình vụng trộm. Cái cảm giác say mê, cuồng nhiệt và hứng khởi khi bỏ trốn anh người yêu Hà Nội để một mình lang thang Đà Lạt nó thú vị lắm. Phê pha hơn cả một cốc bingsu ngào ngạt sữa và việt quất giữa mùa đông chẳng chút nắng.
Vụng trộm tôi tìm đến đây và ngẩn ngơ yêu mãi nơi này. -Ảnh: Khánh Hmoong
Ở Đà Lạt tôi đi đâu? Thực ra cũng không quan trọng lắm. Tôi ngủ tít mít đến giữa buổi sáng rồi mới bắt đầu mặc quần áo xinh xắn đi lang thang quanh thành phố nhỏ. Tôi quên tiệt cái con nhóc lần đầu tiên đến đây cứ chút chút lại dừng xe để kiểm tra bản đồ rồi đi lung tung bị cảnh sát giữ lại. Tôi đi đến bất cứ đâu tôi muốn, rẽ vào bất cứ chỗ nào tôi thích, ăn ở bất cứ hàng quán nào tôi cho là hay ho.
Lang thang mọi chốn ở nơi này. -Ảnh: Khánh Hmoong
Không chỉ Đà Lạt, bất cứ nơi nào từng quay trở lại tôi cũng đối xử như thế. Mọi thứ chẳng cần quá câu nệ và điểm danh. Những nơi giới trẻ hú hít chia sẻ với nhau tôi đã đến, đã biết mùi Đà Lạt. Giờ đây, tôi sẵn sàng dành cả buổi chỉ để ngồi chém gió với một anh chàng lạ nào đó mặt bên hồ Xuân Hương rồi quên tiệt việc xin số anh ta để trải lòng tiếp.
Dành cả buổi để trò chuyện ở nơi đây. -Ảnh: Khánh Hmoong
Xem thêm: Các khách sạn giá rẻ tại Đà Lạt
Niềm vui của tôi không phải là khi ngắm nghía những cỏ xén cây trồng xinh đẹp nơi công viên thành phố, nơi thác Datanla, thung lũng Vàng hay thung lũng Tình yêu mà là những dải đường đèo ôm lấy núi, những phút mắc mưa giữa rừng thông xanh, những khi đi lạc rồi nhận sự giúp đỡ nhiệt tình từ người dân bản địa.
Đam mê trên những đoạn đường chẳng đoái hoài nhân thế. -Ảnh: Huỳnh Thanh Vũ
Tôi chẳng vội vàng leo lên xe jeep để lên tới Lang Biang thật nhanh cho kịp ngày vội vã. Tôi cũng chẳng buồn xìu ra vì quên chụp hình checkin ở nhà ga Đà Lạt, nhà thờ Con Gà, trường cao đẳng sư phạm để chúng bạn biết mà thèm. Tận hưởng chuyến đi một cách bình thản, không cần khoe mẽ. Kỉ niệm khắc sâu nhất là kỉ niệm ở trong tim.
Đáng nhớ nhất là những đoạn đường ở trong tim. -Ảnh: Khánh Hmoong
Đôi khi tôi cũng tự hỏi mình tại sao lại yêu Đà Lạt, lại say Đà Lạt đến nỗi chẳng muốn về. Khó trả lời quá nhỉ. Mỗi lần đến đây tôi có cảm giác dễ chịu lắm. Chỉ riêng cái sự mát mẻ đã khiến cho người nhẹ nhõm hẳn đi. Chưa kể tôi chẳng bao giờ đến đây dịp lễ hội hay mùa cao điểm nên lúc nào cũng tìm được một căn phòng bé nhỏ xinh xắn và những không gian yên tĩnh dịu dàng giữa phố xá hanh hao. Không quen ai, không ràng buộc đôi khi cũng là điều hấp dẫn tâm hồn.
Không quá nhiều ràng buộc đôi khi cũng là điều hấp dẫn. -Ảnh: Khánh Hmoong
Vậy đi Đà Lạt mãi có chán không? Có thấy buồn không? Buồn thì đôi khi có nhưng chán là chưa. Nghĩ cho cùng, cũng là một người từ nơi khác đến, bao nhiêu năm sống ở Hà Nội, bị Hà Nội dập cho bầm người mà khôn lên rồi cũng đâu chán nổi Hà Nội. Mỗi năm giỏi lắm gặp Đà Lạt độ một lần, hứng chí lên thì hai, điểm danh những nơi hot hot thì đã hoàn thành từ lâu. Tuy nhiên để mà nói hiểu tận tường về con người, ngõ phố nơi đây thì còn xa xôi lắm. Mỗi con người còn là cả một thế giới, huống hồ là mảnh đất giàu màu sắc này.
Đi để thấy thể giới, trở lại để thấy tâm hồn. -Ảnh: Huỳnh Thanh Vũ
Xem thêm: Các tour du lịch Đà Lạt giá rẻ
Đà Lạt của mùa Xuân năm trước khác mùa Hạ năm nay và có lẽ chẳng giống với mùa Thu năm tới. Mỗi lần tới Đà Lạt, tôi lại sống trong một tâm thế khác nhau, khi vui, khi buồn, khi hân hoan phấn khởi, có khi lại là khoảnh khắc tan nát cõi lòng. Duy chỉ có tình yêu và niềm say mê là vẫn thế. Đi hoài đi mãi trên những đoạn đường đèo mà không biết mỏi, ngoái đầu nhìn lại dù xa cách vẫn cảm giác thân thương.
Iki Oleo – Bantindulich.vn
Lưu ý: Nội dung bài viết thuộc bản quyền của Bantindulich.vn (Không bao gồm hình ảnh). Mọi sao chép cần ghi rõ nguồn, tên tác giả, nhiếp ảnh gia cùng với liên kết về nội dung tương ứng tại Bantindulich.vn.
Nguồn: News.zing.vn