Bài thơ “Và thời gian” của Đào Phong Lan gợi lên từ những gì còn lại của tình yêu sau năm tháng. Mỏng manh mà bền bỉ lạ thường.
Người đi về hướng sương rơi
Ta đi về phía chân trời cỏ len
Võ vàng một ánh trăng in
Hỏi dòng sông trắng đã quên…
hay là…?
Tự ta, ta buộc vào ta!
Lời thề mỏng mảnh như là sợi mưa.
***
Bây giờ đã ngậm ngùi chưa?
hay còn nuối chút xa xưa,
để rồi…
Thôi!
thì trả lại cho người
Dấu chân trên cát một đời chưa rêu!
Nguồn: News.zing.vn