Tiếng máy xành xạch nổ trên sông, chiếc ghe chầm chậm rẽ sóng qua nhiều tỉnh, thành. Nó cứ đi.
Lục bình bông tím trên sông duềnh lên theo cơn sóng mỗi khi ghe qua. Tiếng ồn ã dấy lên được giây lát lại nhanh chóng rơi vào thinh lặng, xao xác tiếng gà trưa của những vùng quê miệt đồng bằng. Người trên ghe cũng im lặng. Kẻ lái phì phèo điếu thuốc, dõi mắt thủy trình; người làm bếp hì hụi; loi nhoi tiếng con nít trong ghe nghe lọt thỏm giữa sông nước vô tận. Gió phơn phớt trên sông mà da người rám nắng, mà ngón tay, ngón chân người cứ ám vàng phèn đóng móng.
Màu vàng bóng óng ánh dưới nắng trời u u gió, những chiếc kiệu, lu được người xếp gọn nối nhau dài, đầy trên ghe. Có khi từ Cà Mau lên Sài Gòn hay Bến Tre qua miệt Đồng Tháp, cũng có thể Hậu Giang xuôi về Long An, Sóc Trăng, Cần Thơ… Những chuyến ghe chở hàng cứ như bất tận lộ trình. Khi nào trên ghe không còn vật để bán nữa thì ghe sẽ quay trở về nơi rời bến xuất phát.
Hàng bông trên sông, ghe cát, ghe lúa, ghe tạp hóa là thường… nhưng mỗi khi thấy những chiếc ghe chở lu, kiệu thì lòng tôi dấy lên nhiều cung bậc cảm xúc. Đó là vật rỗng, chứa nước. Nó gợi lại thời xa xăm. Bây giờ người ta có cả thùng bằng nhựa, đủ kích cỡ để chứa nước. Thùng nhựa vừa gọn nhẹ, đủ sắc màu, luôn có nắp đậy, dễ làm người ta ưa nhìn, thích sắm. Còn cái lu, cái kiệu thì bằng xi măng, đâu dễ gì có nắp đậy! Ở quê, bây giờ nhiều nhà còn sắm lu, kiệu để trữ nước mưa, nước máy. Ở thị thành tìm cái lu, kiệu ngày nay có thể hiếm gặp (trừ những khu thiếu nước). Nước máy đã có sẵn, chỉ cần mở vòi là nước chảy trắng xóa, cần gì trữ nước. Bỗng thương cái lu, cái kiệu ngày xưa. Sự tích cóp, trữ nước, đó như một tâm thế luôn chuẩn bị, luôn chống đỡ cái khó khăn, cái mất mát. Sự chuẩn bị có bao giờ là cũ, là thất thời!
Nếu một lần nào đó bạn thử uống ngụm nước mát từ lu, kiệu chứa nước, bạn sẽ cảm nhận nước nó ngọt và lạnh, thấm sâu râm ran trong người. Hay như một trưa nắng, đứng gió, thử một lần bạn áp nhẹ bàn tay hoặc má mình vào lưng kiệu đã trữ nước, bạn sẽ có cảm giác như đang sống thân thiện với thiên nhiên, hài hòa cùng thiên nhiên vậy! Từ mái tôn, mái lá nhà ta, nước mưa chảy ào ào xuống máng xối, rồi cái lu hứng nước đến đầy thì lại được san nước qua thùng, thau… Có gì vui như tắm mưa hồi nhỏ. Có gì vui như hứng nước mưa cho vào lu, kiệu lủ khủ ở nhà sau.
Chiếc ghe cứ chầm chậm trôi trên sông. Xa xa tôi thấy những chiếc lu, kiệu như bằng phao cũng đang dập dờn theo con sóng. Sông Sài Gòn như dài ra, rộng thêm, từng cụm lục bình nhấp nhô lờ lững trôi. Ngày xưa ngày nay cứ chập chờn trong trí não, nỗi nhớ cứ đong đầy. Bỗng nhớ những cơn mưa, tắm mưa bất tận của tuổi thơ hồn nhiên trong trẻo. Cái nắng trưa như đang mát lại từ màu vàng óng ánh của những chiếc kiệu, còn người đang chở nó, rao bán nó thì trĩu nặng. Họ chờ mối mua sỉ và cả bán lẻ. Cứ thế, những chiếc ghe hàng cứ lờ lững trên sông trong mỗi chuyến hành trình. Tôi thấy cái buồn cứ miên man chảy như những phận người.
Nguồn: Vietnamtourism.gov.vn