Bài thơ “Không đề” của Thảo Phương là nhịp thở từ trái tim hóa đá. Ở đó, những song hành của “có thể” và “không thể” cho ta cái nhìn về giới hạn của tình yêu.
Em gửi anh bài thơ người khác
Trái tim em đã cạn nguồn
Ngày mai em không làm thơ nữa.
***
Em những tưởng
Tình yêu làm tượng đá rùng mình thức tỉnh
Trong hạnh phúc làm Người…
Hết bàng hoàng rồi
Đá trở về bệ cũ
Nét buồn ngưng lại trên môi.
***
Điều có thể
Đã trở nên
Không thể…!
Nắng lịm trên mắt đá vô tình
Chỉ còn lại hoàng hôn
Và trái tim đau –
Không biết mình đau nữa…
Nguồn: News.zing.vn