Kho báu Cây Sồi rộng 56 ha nằm trên vịnh Mahome, Canada. Điều khiến cho Cây Sồi hấp dẫn là bởi ở đó có một kho báu mà cho tới ngày nay người ta vẫn chưa khám phá ra là thứ gì, dù ai cũng chắc chắn đó là một kho báu khổng lồ.
Tại đảo Cây Sồi, người ta biết rõ kho báu nằm dưới đáy một giếng sâu 50 m, hầu như nằm trong tầm tay con người. Nhưng thật kỳ lạ vì không ai có thể với tới đáy giếng, dường như ma cản lối quỷ bịt đường khiến tất cả những ai có ý định tới gần kho báu đều bó tay ngồi nhìn.
![]() |
|
Đảo Cây Sồi nhìn từ trên xuống. |
Người dân kể lại câu chuyện ly kỳ hấp dẫn về kho báu đảo Cây Sồi. Một buổi sáng đẹp trời năm 1795, chàng thiếu niên McGinnis thích phiêu lưu cập thuyền vào bờ lên đảo Cây Sồi. Trong cánh rừng thưa nằm gần bờ biển một cây sồi cổ thụ tán lá xanh um, trong đó có một nhánh cây làm cho McGinnis chú ý. Anh nhận ra vết thương trên nhánh cây sồi là do người ta đã mắc dây thừng để làm ròng rọc. Dưới gốc cây, đất hơi lõm xuống, có lẽ do bị đào lên lấp xuống nhiều lần.
Ngay lúc đó, con chó của chàng thiếu niên tỏ vẻ căng thẳng. McGinnis biết những nơi hoang vắng quanh Địa Trung Hải thường là sào huyệt của bọn cướp biển, biết đâu cái hố này là nơi chôn giấu kho báu của bọn chúng? Sáng hôm sau, McGinnis rủ thêm hai người bạn là Vaughan và Smith cùng mình quay lại hòn đảo. Cả ba ra sức đào bới, đến độ sâu khoảng 3 mét, họ gặp một sàn bằng cây đã mục. Sáu mét, rồi chín mét, họ cứ gặp những lớp sàn bằng gỗ cách nhau đều đặn như vậy. Nhưng rồi mọi chuyện chỉ dừng lại ở đó, bởi cả ba chàng trai trẻ không có dụng cụ gì để tiếp tục công việc. Nhưng sự ly kỳ của câu chuyện cộng với sức sáng tạo của nghệ thụât truyền miệng đã thu hút sự tò mò của người dân.
Kho báu trở nên bí ẩn hơn khi ngày càng nhiều người biết tới. Năm 1803, một người đàn ông giàu có tên là Simeon Lynds chính thức vào cuộc truy tìm. Ông ta thuê hẳn một đội quân đào bới kho báu, trong đó có ba chàng thiếu niên có công phát hiện nơi chôn giấu. Họ quyết lần thấu đáy giếng, đến 30 mét, họ gặp 10 lớp sàn bằng cây. Một buổi tối, nhát cuốc của họ chạm phải một vật rất cứng. Thế là xong. Ngày mai sẽ là ngày ăn mừng chiến thắng của những người đào kho báu dũng cảm.
Vừa tảng sáng, đám thợ đã ra giếng ngay. Và họ sững sờ khi thấy giếng ngập đầy nước. Một mạch nước ngầm? Không, hoàn toàn không phải vì nước có vị mặn. Người ta chẳng mất nhiều công sức để tìm ra kẻ phá bĩnh. Những cái ống bằng đá dẫn nước vào đường hầm thông với giếng chính là thủ phạm. Kẻ chôn giấu kho báu quả là cao thủ đã tính toán kỹ và gài bẫy người đến sau. Bao lâu nay cái giếng bị lèn kín nên nước biển không thể thấm qua, nay có người mở hết các sàn bằng gỗ, nước biển tha hồ ập vào.
![]() |
|
Đảo Cây Sồi. |
Sau khi xảy ra sự cố ấy, càng ngày càng có thêm nhiều kẻ thích phiêu lưu, muốn thử sức. Người ta dùng máy bơm chạy bằng hơi nước, máy chạy bằng dầu gazole hút nước ngày đêm nhưng chẳng ăn thua. Họ nghĩ ra cách đào các giếng xung quanh, nhưng rồi chúng cũng đầy tràn nước biển. Thuốc nổ cũng được sử dụng đến, nhưng rồi điều đó chỉ càng làm cho cuộc tìm kiếm trở nên phức tạp.
Giả thuyết về kho báu dưới giếng sâu ngày càng được củng cố bởi những bằng chứng sống: những mảnh sắt vụn, những cái đinh, những mắt xích của một chiếc dây chuyền vàng, một mảnh giấy da mang những ký tự khó hiểu… Năm 1971, người ta dùng camera điều khiển từ xa dò tìm đáy giếng và phát hiện thấy một bàn tay người chìm trong nước… Thế rồi, một cuộc sụp lở đất xảy ra năm 1861. Kể từ đó, giếng kho báu mà McGinnis phát hiện thuở nào nay trở thành hố bùn.
Dẫu cho biết bao người bỏ công sức và tiền của tìm kiếm, kho báu bí ẩn vẫn chìm trong bí ẩn. Vào thập niên 90, hai chủ nhân chính của đảo Cây Sồi là đại gia Dan Blankenship và Davia Tobias quyết định làm bước đột phá. Họ loan tin sẽ xây một bức tường đường kính 24 mét, sâu 60 mét ngăn không cho nước biển đổ vào giếng kho báu. Chi phí cho dự án hoang tưởng này lên tới 5,5 triệu euro. Tính ra, số tiền này có thể sẽ lớn hơn kho báu bí mật kia, nếu thực sự họ may mắn đào được nó lên khỏi mặt nước.
Ngày nay, chẳng ai moi được một lời nào từ miệng ông Tobias, và kế hoạch của họ vẫn chưa thực hiện được. Còn Blankenship thì sẵn sàng nhượng quyền sở hữu hòn đảo của mình cho người khác với điều kiện: người mua không được xây dựng khu giải trí hay cảng du lịch mà phải giữ nguyên vẻ huyền thoại của hòn đảo.
(Theo Kiến Thức Ngày Nay)
Nguồn: Vnexpress.net





