“Và cuối cùng, tôi dừng lại, rút lá cờ Việt Nam từ trong túi ra. Tôi đã đứng trên đỉnh núi cao nhất Châu Âu, giương cao lá cờ của tổ quốc đúng vào ngày quốc khánh 2/9”.
HÀNH TRÌNH CHINH PHỤC NÓC NHÀ CHÂU ÂU CỦA CHÀNG TRAI VIỆT NAM
Hoàng Lê Giang vừa chinh phục thành công đỉnh núi Elbrus, nơi được mệnh danh là nóc nhà châu Âu. Hành trình của chàng trai 27 tuổi nhanh chóng gây bão cộng đồng mạng và truyền cảm hứng mạnh mẽ đến giới trẻ Việt.
Zing.vn xin chia sẻ với bạn đọc về hành trình và cảm xúc của Hoàng Lê Giang khi giương cao lá cờ Việt Nam trên nóc nhà châu Âu.
S
au vài giờ đồng hồ dừng chân tại sân bay Moscow, Terskol là điểm đến đầu tiên trong cuộc hành trình khám phá vương quốc Nga xinh đẹp.
Từ Việt Nam, tôi trải qua hơn 24 giờ di chuyển bằng cả máy bay và 200 km ngồi xe để đến phố núi nhỏ này. Terskol hiện ra trước mắt là một thành phố khá yên ắng và vắng vẻ.
Đô thị này nằm ở phía Nam nước Nga, giáp với biên giới Gruzia. Ở đây hầu như không có sự xuất hiện của người ngoại quốc hay bất kỳ một nhà hàng quán xá nào.
Tôi đến sớm 1 ngày so với lịch trình để làm quen mọi thứ. Nhiệt độ ngày và đêm dao động từ 3-15 độ C. Trời khá nhiều mây khiến bản thân có một chút lo ngại cho những ngày kế tiếp.
Chinh phục Kavkaz
Cũng giống như vùng ngoại ô hay làng quê ở bất cứ đâu, người dân Terskol sống giản dị và dễ mến. Tuy nhiên, rào cản ngôn ngữ khá lớn khi không một ai giao tiếp bằng tiếng Anh. Mọi trao đổi cần thiết đều diễn ra bằng cử chỉ hoặc dùng từ điển online. Buổi chiều muộn trời bắt đầu đổ mưa to…
Hai ngày sau đó, khi mọi người trong đoàn đã đến điểm tập kết, chúng tôi tổ chức hai buổi đi dạo dọc theo sườn của dãy Kavkaz.
Ngày đầu chúng tôi đến độ cao tầm 2.800 m. Ngày tiếp theo, chúng tôi lên tới 3.100 m để cơ thể dần thích nghi. Sau những ngày mưa gió, bầu trời đã sáng hơn. Nắng vàng cùng mây xanh giúp cho nét đẹp của Kavkaz hiện ra thật trọn vẹn.
Hình thành từ hơn 20 triệu năm trước do kết quả của va chạm mảng kiến tạo Arab và mảng Á – Âu, Kavkaz chính là ranh giới tự nhiên giữa châu Âu và châu Á. Đây cũng là lý do đó khiến cho ngôn ngữ và văn hóa tại nơi đây rất đa dạng.
Tôi chỉ có thể tiếp nhận những điều tuyệt vời đó hoàn toàn bằng ánh mắt và ngôn ngữ cơ thể. Đó là một trải nghiệm thú vị.
Những khung hình chụp vội tuy đẹp, nhưng vẫn không đủ để lột tả hết sự hào phóng mà thiên nhiên đã ban tặng cho Kavkaz. Những cơn gió nhẹ mang theo mùi thơm ngai ngái đặc trưng của cỏ dại, trên đường đi những bông hoa nhỏ li ti đủ màu đủ dạng tươi mơn mởn rung rinh dưới nắng. Trước mắt là một vài ngọn đồi xanh rì cao dần liên tiếp đến ngút ngàn.
Đoạn đường tuy nên thơ nhưng lại không hề đơn giản, cao và gắt hơn rất nhiều so với cung đường của Nepal, thỉnh thoảng có vài cơn gió lớn ập đến bất ngờ kéo theo cái lạnh thấu xương.
Hành trình thật sự bắt đầu
Có thể nói khó khăn lớn nhất khi leo Elbrus là độ dốc thay đổi nhanh và đột ngột dẫn đến tình trạng say độ cao. Ngoài những người bạn Nga, ngày thứ hai lên núi tôi gặp được bác Julian 60 tuổi từ London và Justin 28 tuổi đến từ Manchester.
Cuối cùng, tôi đã có thể nói chuyện bằng tiếng Anh. Một phần vì phải im lặng suốt mấy ngày, lại gặp được bạn cùng trang lứa cùng đam mê nên tôi và Justin “tâm sự” suốt chuyến đi.
Việc gặp tránh bão khiến cho toàn bộ lịch trình bị lùi lại 2 ngày so với dự tính ban đầu.
Toàn bộ chúng tôi được sơ tán đến một địa điểm hẻo lánh cách xa trung tâm. Ở đây mưa đá rơi liên tục mỗi lúc một lớn hơn.
Theo kế hoạch, đoàn tôi sẽ lên đến “Nóc nhà Châu Âu” vào 31/8. Tuy nhiên, trục trặc lại xảy ra khi đập nước bị vỡ gây ngập lụt. Tuyến giao thông trọng yếu bị cuốn trôi.
Khi mọi việc đã thuận lợi hơn, chúng tôi bắt đầu cuộc hành trình thật sự của mình. Mỗi người đều mang một nỗi lo lớn.
Mưa đã ngừng rơi, trời đã xanh hơn, nhưng ai cũng biết trên các dãy núi cao thì có thể xảy ra bất cứ chuyện gì, nhất là khi thời tiết không ủng hộ.
Khi đã leo được 2/3 chặng đường, đoàn người Malaysia quyết định quay về do tuyết quá dày và gió mạnh, chỉ còn lại 2 người đi tiếp.
Cờ Việt Nam tung bay trên nóc nhà châu Âu
Được thêm một đoạn khi đạt đến độ cao tầm 5.300 m, những bạn người Nga khuyên tôi nên dừng lại. Họ nhìn thấy tôi đã thấm mệt và có vẻ không thể tiếp tục. Nhưng tôi không bỏ cuộc.
Không lâu sau đó, với cơ thể đã mềm như bún do thiếu ngủ và thiếu oxy, tôi vẫn quyết định bước tiếp, một bước, rồi thêm một bước nữa.
Và cuối cùng, tôi dừng lại, rút lá cờ Việt Nam từ trong túi ra. Tôi đã đứng trên đỉnh núi cao nhất châu Âu, giương cao lá cờ của tổ quốc đúng vào ngày Quốc khánh.
Cảm giác lúc ấy rất khó để diễn tả bằng câu chữ. Một lần nữa, mình chứng minh cho bạn bè thế giới biết người Việt Nam có thể làm được những gì.
Trên độ cao 5.600 m, chúng tôi dành cho nhau những cái ôm chúc mừng. Cảm xúc như lắng đọng giữa những con người đến từ khắp nơi, cùng nhau chinh phục những khó khăn để thực hiện đam mê của mình.
Chặng đường xuống núi cũng vất vả không kém khi cả đoàn phải di chuyển gần như chạy để tránh bão tuyết. Đến độ cao an toàn cũng là lúc bản thân rã rời, nhưng niềm vui sướng lại ở đỉnh điểm.
Không khí lúc này thoang thoảng hương thơm của hoa cỏ sau mưa, lẫn trong đó là mùi của khát vọng và tự do.
Trở lại với cuộc sống thường nhật tại Nga, tôi quyết định ở lại thêm 10 ngày để thăm thú đất nước xinh đẹp này cũng như tự thưởng cho bản thân thời gian nghỉ ngơi.
Nguồn: News.zing.vn