Mùa đầu đông, tôi – cô gái thích lang thang một mình lại gói ghém hành lý tha lôi đến Đà Lạt như tìm đến bên kẻ người tình vụng dại. Tôi bỏ lại thành phố quen, bỏ lại những thân thuộc mùi lẩu nướng bên bạn bè để tới một thành phố cách nơi sống hơn ngàn cây số. Đà Lạt đông năm nay, tôi lại kể bạn một vài câu chuyện khác chưa có dịp kể, câu chuyện của những điều xinh đẹp trên đoạn đường Đà Lạt tôi qua.
Chào Đà Lạt xinh xắn. -Ảnh: Phan Trúc Lam
Chẳng biết việc đến thành phố tình yêu một mình hết lần này đến lần khác có phải là “nỗi đau” của tôi không nữa. Tôi mặc kệ việc “dán nhãn” của người đời rằng phải đến Đà Lạt với người yêu, đi trăng mật, đi hâm nóng tình cảm… tôi mỗi năm trở lại Đà Lạt một lần và đương nhiên lại “một thân một mình” như thói quen khó bỏ.
Đến Đà Lạt là một thói quen khó bỏ. -Ảnh: Phan Trúc Lam
Không phải tôi là kẻ ham mê những chuyến đi bụi, những chuyến du lịch một mình đâu. Có lần, trong chuyến đi hơn nửa tháng, tôi thực sự chán nản và chỉ muốn về nhà vào hai ngày cuối cùng. Chân tôi không muốn bước và cảm giác không muốn đi đâu thêm nữa, cảnh đẹp bên đường trở nên nhòa đi trong ánh mắt. Ấy là khi tôi thực sự hiểu được cảm giác: “Đi để muốn trở về”.
Đi xa để thấy nhà là yên bình nhất. -Ảnh: Phan Trúc Lam
Nhưng với Đà Lạt lại khác, tôi có thể ở một mình nơi đây đến cả tháng trời. Tôi chẳng lạ lẫm gì với với Đà Lạt nên không cần tốn sức để tham quan hay khám phá những điều thiên hạ truyền tai nhau. Tôi ngủ từ đầu tối cho đến sáng trong cái hương lành lạnh, tôi chạy đến quán quen uống chút café, tôi đợi tối lại để tới chợ đêm mua khoai nướng và ăn ngon lành như lũ trẻ nhà quê.
Đà Lạt dường như đã thân quen. -Ảnh: Phan Trúc Lam
Những lần trước, tôi đến và hay ở nhà nghỉ ngay sát chợ Đà Lạt, để tiện cho ăn uống và đi lại. Lần này đổi gió chút chút, tôi theo lời đứa bạn tới Le Bleu. Cũng nghe nhắc về nơi này vài lần tuy nhiên đây là lần đầu tiên tôi tới. Bình thường, nếu đã chọn thứ gì đó, tôi rất ít khi thay đổi. Song có lẽ lần thay đổi này rất xưng đáng, Le Bleu khiến tôi thích thú với một Đà Lạt rất lãng mạn, rất vintage.
Có một Đà Lạt rất lãng mạn. -Ảnh: Phan Trúc Lam
Xem thêm : Các khách sạn tại Đà Lạt
Và xinh xắn. -Ảnh: Phan Trúc Lam
Không biết có chính xác không, tôi nghe mọi người ở đây kể lại rằng ngôi nhà nguyên bản của Le Bleu trước kia vốn thuộc sở hữu của nhạc sĩ Dương Thụ. Hồi ở Đà Lạt, ông vẫn thường sinh hoạt và sáng tác tại nơi này. Căn nhà gỗ nằm sâu dưới dốc nhỏ, bao quanh bởi khu vườn yên tĩnh hẳn đã tạo nên rất nhiều cảm hứng trong những sáng tác của ông.
Trong khu vườn an tĩnh của Đà Lạt. -Ảnh: Phan Trúc Lam
Le Bleu trong tiếng Pháp là màu xanh, sắc xanh lam lơ lơ như buổi chiều Đà Lạt. Nơi này còn một tên khác là “Nhà Trong Xóm”. Chỉ cần nghe tên thôi người ta đã nghĩ ngay đến những khoảng xanh trời, tràn ngập cây cối và thoáng đãng giữa những dốc ngõ xinh xắn của phố núi. Cảm giác thật bình yên nhỉ?
Đà Lạt có những màu xanh. -Ảnh: Phan Trúc Lam
Le Bleu ở Đà Lạt chỉ có hai phòng ngủ thôi, chẳng nhiều nhặn để làm một nhà nghỉ, tàm tạm để xem là một homestay. Nhưng chắc hẳn, đây là căn homestay đáng yêu nhất, dễ thương nhất, vừa vặn cho những người mong ngóng cảm giác yên bình yên của gia đình ở một nơi xa, cho những kẻ lãng đãng cảm xúc mơ mộng sống trong một căn nhà cổ tích có sân vườn.
Đi xa để mơ về cổ tích. -Ảnh: Phan Trúc Lam
Xem thêm: Các khách sạn giá rẻ tại Đà Lạt
Hai phòng của Le Bleu Đà Lạt không lớn, phòng thứ nhất đủ để kê một giường đôi, nằm dưới tầng trệt, ngay kề đó là bếp, phòng khách và toilet. Căn phòng thứ hai thì lớn hơn, dẫn lên bởi một cầu thang gỗ, ở được khoảng bốn người, diện tích bằng cả tầng trệt nên khá thoải mái.
Cảm giác gia đình. -Ảnh: Phan Trúc Lam
Phía bên ngoài Le Bleu là vườn cây và khoảng sân đầy hoa lá. Khu vườn xinh đẹp ấy khiến cho người khách tới chơi thấy ung dung thư thái, tách biệt với cuộc sống bên ngoài. Cảm giác như được vui chơi trong một ngôi nhà gỗ giữa rừng, sáng dậy bởi tiếng líu lo của chim trời, bởi cánh trắng rập rờn của bướm và ánh nắng xanh tươi.
Tỉnh dậy buổi sáng. -Ảnh: Phan Trúc Lam
Trong vườn có một hồ cá nhỏ, một chiếc bàn đặt dưới gốc cây anh đào. Nếu như đi đông người thì buổi tối mở tiệc nướng vui hết sảy, vừa ăn uống, vừa hát hò, vừa nhảy múa. Đà Lạt chắc hẳn sẽ trở thành chuyến đi đáng nhớ lắm. Buổi tối đầu đông Đà Lạt ấy, khi ta bỏ quên hết những gánh lo, vui đùa như gió, sưởi ấm lòng nhau bởi những lời tâm sự thật lòng. Tôi đi một mình nhưng may mắn bắt nhịp cùng với nhóm bạn tầng trên, họ mời tôi tham gia vào bữa tiệc, nói chuyện với nhau chẳng giống những người chỉ mới quen.
Bữa tiệc của Đà Lạt. -Ảnh: Phan Trúc Lam
Đà Lạt của tôi, Đà Lạt của những câu chuyện không đầu không cuối, những câu chuyện ngày đông. Tôi rời Hà Nội yêu thương tới Đà Lạt tìm “nắng”. “Nắng” của Đà Lạt sưởi ấm những niềm vui trên chuyến hành trình xa. Cảm ơn Đà Lạt, cảm ơn những thứ xinh xắn đáng yêu trong căn nhà gỗ nhỏ, tôi trở về mà lòng vẫn ngoái lại ngóng trông.
Nhớ Đà Lạt, của ấm áp, an yên. -Ảnh: Phan Trúc Lam
Xem thêm: Các tour du lịch Đà Lạt giá rẻ
Iki Oleo – Bantindulich.vn
Lưu ý: Nội dung bài viết thuộc bản quyền của Bantindulich.vn (Không bao gồm hình ảnh). Mọi sao chép cần ghi rõ nguồn, tên tác giả, nhiếp ảnh gia cùng với liên kết về nội dung tương ứng tại Bantindulich.vn.
Nguồn: News.zing.vn