
Theo ghi nhận của phóng viên Dân trí, 13h30 ngày 29/5, giữa cái nắng oi ả của TPHCM, đoạn đường Nguyễn Phi Khanh (quận 1) bỗng trở nên đông đúc lạ thường. Từng tốp thực khách đứng chen chúc ngay trước cửa một căn nhà nhỏ không biển hiệu.
Những thực khách này đến đây với mong muốn thưởng thức tô bánh canh của một quán bánh canh đặc biệt – nơi được nhiều người ví von là “quán bánh canh bán nhanh nhất TPHCM”.
Thực khách đứng đợi trước cửa quán bánh canh (Ảnh: Mộc Khải).
Tuy nhiên, quán bánh canh còn chưa mở cửa, thực khách đã nhận được thông tin “bánh canh đã hết”. Dù vậy, không ai chịu rời đi. Họ đứng đợi với hy vọng nhỏ nhoi rằng sẽ có thêm phần nào sót lại hoặc đơn giản chỉ để nhìn tận mắt, nói một lời cảm ơn và tạm biệt với quán bánh canh nổi tiếng.
Chị Huyền My (SN 1997, quận 8) chia sẻ: “Tôi ăn bánh canh ở đây hơn 10 năm rồi. Nghe tin quán nghỉ bán vĩnh viễn, tôi liền đến, tiếc là không đặt trước được, nhưng thôi cứ đứng đợi, biết đâu còn hy vọng”.
Thực khách chụp ảnh lưu niệm với bà Lành và với bảng thông báo nghỉ bán của quán (Ảnh: Mộc Khải).
Còn chị Như Ý (Bình Thạnh) thì tranh thủ chụp hình cùng bảng thông báo nghỉ bán của quán như lưu lại một mảnh ký ức. “Tôi không ăn thường xuyên, nhưng từng ăn thử và thấy rất ngon. Nghe nghỉ bán nên muốn tới ăn lần cuối, tiếc là tới nơi thì hết rồi”, chị nói.
Khoảng 14h, quán mở cửa, những người phụ nữ bán bánh canh có mái tóc bạc phơ bắt đầu dọn hàng. Bà Lành (66 tuổi) – một trong những người bán – liên tục nói với khách hàng các suất bánh canh đã sớm được khách gọi điện đặt trước từ trưa nay.
“Bây giờ hết rồi, tôi cũng không biết phải nói sao, chỉ biết nói cảm ơn mọi người đã ủng hộ, yêu thương mà thôi”, bà Lành nói.
Quán chỉ thông báo nghỉ bán vĩnh viễn trước 4 ngày, khiến nhiều thực khách “trở tay không kịp”. Nói về lý do đóng cửa quán bánh canh vĩnh viễn, bà Lành chỉ cho biết các chị em của bà đã lớn tuổi, không đủ sức khỏe để nấu nướng, bán buôn mỗi ngày.
Nhiều khách hàng cũng có chút hờn dỗi, hỏi bà Lành tại sao trong ngày cuối lại không nấu 2 nồi bánh canh, để nhiều người được thưởng thức hơn. Bà Lành thú thật: “Chị em chúng tôi sức đâu mà nấu nhiều”.
Biết không còn suất ăn, nhiều người bày tỏ sự tiếc nuối, song cũng tay bắt, mặt mừng với bà Lành, bày tỏ tình cảm dành cho món bánh canh và xin chụp ảnh kỷ niệm cùng bà.
Quán bánh canh này nhận được nhiều sự quan tâm của thực khách như thế, bởi đây là địa chỉ ăn uống đã tồn tại hơn 20 năm. Quán do bà Lành, bà Phỉ và các chị em cùng bán. Ai cũng lớn tuổi, nhưng lúc nào cũng niềm nở với thực khách.
Mỗi ngày, quán chỉ bán số lượng ít bánh canh (Ảnh: Mộc Khải).
Không biển hiệu, không quảng cáo, quán bánh canh của bà Lành và các chị em vẫn là một cái tên nằm lòng của bao thế hệ thực khách ở TPHCM. Người ta quen gọi đây là “quán cô tóc bạc”, “quán bánh canh 1 tiếng”, “bánh canh nhanh”… bởi gần như tất cả các cô đều đã lớn tuổi, tóc bạc trắng và chỉ bán trong thời gian rất ngắn.
Bà Lành chia sẻ, do các chị em của bà không có nhiều sức khỏe, nên bao năm qua, mỗi ngày gia đình bà cũng chỉ bán trong một tiếng đồng hồ, từ 15h đến 16h.
Bí quyết làm nên thương hiệu bánh canh trứ danh này cũng giản dị. Bà Lành nói bà không có công thức đặc biệt hay kỹ thuật cầu kỳ, chỉ làm cẩn thận, kỹ lưỡng là được mọi người nhớ đến.
Bánh canh ở quán chỉ là bánh canh giò heo quen thuộc (Ảnh: Mộc Khải).
Ngày cuối cùng bán bánh canh, bà Lành cũng cho biết bản thân hơi buồn. Khi được hỏi có định truyền nghề cho ai hay mở một quán ở nơi khác hay không, bà Lành mỉm cười: “Nay mới nghỉ bán, tôi còn buồn nên chưa nghĩ được gì”.
Ít ai biết, ngày trước, đây chỉ là một gánh hàng rong. Năm chị em bà Phỉ thay nhau đẩy xe, đi bán khắp nơi. Về sau, mới dừng chân tại căn nhà nhỏ trên đường Nguyễn Phi Khanh này.
Một thực khách lâu năm kể lại: “Hồi đó tôi ăn bánh canh quán này ở đường Nguyễn Văn Giai (quận 1), sau này quán mới chuyển về đây. Mỗi lần tới ngồi đợi một chút là có bánh canh nóng hổi. Những ngày cuối như thế này, tôi đặt trước từ hôm qua vì sợ hết. Quán đóng cửa, nhưng sẽ vẫn là địa điểm ăn uống tôi nhớ mãi”.
Nguồn: Dantri