Quãng thời gian ám ảnh của nhà báo Mỹ ở Triều Tiên

0
156

Thường xuyên bị theo dõi, không được liên lạc với gia đình… là ký ức không mấy dễ chịu của chàng trai Mỹ sống ở Triều Tiên.

Mùa hè năm 2016, Travis Jeppensen trở thành người Mỹ đầu tiên theo học tại Đại học Sư phạm Kim Nhật Thành danh tiếng. Travis học trong một tháng, và đi theo chương trình của công ty du lịch Tongil Tours, theo New York Post. Trước đây, anh từng du lịch Triều Tiên 3 lần, trong những chuyến đi ngắn ngày. 

Trong thời gian ở Triều Tiên, Travis cho biết anh có dịp trông thấy nhiều điều khiến bản thân ngạc nhiên cũng như bị ám ảnh.

Giao thông ở Bình Nhưỡng thưa thớt, không có nhiều ô tô đi trên đường. 

Giao thông ở Bình Nhưỡng thưa thớt, không có nhiều ô tô đi trên đường. Ảnh: Travis Jeppensen.

Vườn thú nuôi nhốt chó mèo

Một lần tham quan vườn thú ở thủ đô Bình Nhưỡng, anh trông thấy chó mèo bị nhốt trong lồng, và chúng thu hút người xem không kém những loài vật hoang dã.

Giải thích về điều này, Travis cho biết hầu như người dân Triều Tiên không nuôi thú cưng trong nhà, một phần vì điều kiện kinh tế. Do vậy, họ rất háo hức khi tới sở thú. Nơi đây có hơn 6.000 con vật thuộc khoảng 650 loài.

Bất ngờ, anh nhìn thấy một người phụ nữ già đang bán kem và kẹo bên ngoài cổng vườn thú. Hai cảnh sát ập tới tóm lấy người phụ nữ, giằng kéo và đưa bà khỏi đó. Travis cho biết anh đã cố gắng dõi theo xem cảnh sát dẫn người phụ nữ đi đâu. Nhưng cuối cùng, anh để mất dấu.

Khách sạn thưa người

Trong một tháng học tiếng Hàn ở Bình Nhưỡng, người đàn ông 36 tuổi sống tại khách sạn Sosan. Đó là một khách sạn cao 30 tầng. 

Travis ở tầng 28. Cả tầng này có 3 vị khách, gồm anh và hai bạn học khác đến từ Australia và Pháp. Tại đây, anh có thể dễ dàng quan sát các tòa nhà xung quanh và một sân vận động bóng đá.

Phòng của anh rất mới, có hai chiếc giường rộng, nội thất lấp lánh với một tủ quần áo lớn, một ban công nhìn xuống phố cùng một máy điều hòa bị rỉ nước.

Theo mô tả của anh, sảnh khách sạn rất lớn, nguy nga tráng lệ nhưng vắng vẻ. Khách sạn có một nhà hàng và quầy bar, thu hút rất đông doanh nhân. Các món ăn của khách sạn cũng khiến Travis bất ngờ. Nơi đây phục vụ bữa sáng tự chọn với đồ ăn kiểu Trung Quốc và phương Tây. Vào đêm đầu tiên ở khách sạn, Travis cùng hai bạn học ăn ở một nhà hàng Italy.

Trong buổi sáng đầu tiên ở Triều Tiên, Travis nghe thấy một âm thanh kỳ lạ bên ngoài phòng khách sạn lúc 5h. Và đó cũng là âm thanh anh được nghe thấy mỗi ngày vào buổi sáng ở Triều Tiên. Thật ra, đó chính là một bài hát thay cho chuông báo thức, được chính quyền Triều Tiên bật mỗi ngày qua hệ thống các loa phóng thanh.

“Nó rất ám ảnh, và đôi chút kỳ lạ. Nó như một lời nhắc nhở rằng lãnh đạo đáng kính luôn bên bạn mọi nơi, mọi lúc”, Travis nói trên New York Post.

Quãng thời gian ám ảnh của nhà báo Mỹ ở Triều Tiên

 
 
Quãng thời gian ám ảnh của nhà báo Mỹ ở Triều Tiên

Bài hát Travis thường được nghe mỗi sáng ở Triều Tiên. Nguồn: YouTube. 

Đại học Sư phạm Kim Nhật Thành

Thời gian học ở trường của anh cũng không quá nhiều. Anh học 2 tiếng từ sáng thứ hai đến thứ sáu. Các buổi chiều và cuối tuần, mọi người dành thời gian để làm bài tập và thăm thú Bình Nhưỡng.

Điện là thứ thường thiếu ở Triều Tiên. Ngay cả đại học danh tiếng như nơi Travis theo học không phải lúc nào cũng có điện. Hành lang luôn tối om. Phòng tắm không có hệ thống vòi hoa sen.

Khi muốn đi ra ngoài, Travis luôn có hai hướng dẫn viên bản địa đi cùng. Họ có nhiệm vụ hướng dẫn anh đi tham quan và theo dõi nhất cử nhất động. Bạn đồng hành của Travis là Min, một người phụ nữ 26 tuổi và Roe, một người đàn ông lớn tuổi.

Travis luôn cảm thấy căng thẳng vì bị theo dõi. Anh cũng nghi ngờ việc máy tính, điện thoại trong phòng mình cũng bị kiểm soát. Điều này ám ảnh Travis đến mức dù ở một mình, anh cũng cảm thấy đáng sợ vì luôn nghĩ rằng có ai đang trông chừng mình.

“Ngoài ra, dù không bị theo dõi thì người dân nước này cũng vẫn luôn nhìn chằm chằm tôi, vì tôi là người da trắng”, chàng trai nói.

Dù không có cảm giác nguy hiểm, nhưng Travis cũng bị bối rối vì thái độ của những người khác khi biết anh là người Mỹ đang học ở đây. Trong một đêm uống rượu trong khu đại sứ quán, nơi các nhà ngoại giao và nhân viên nước ngoài làm việc, nhiều người đã khuyên anh nên thận trọng.

Một doanh nhân người Trung Quốc gặp Travis ở Bình Nhưỡng cũng nhắc anh điều tương tự. Nghe những lời cảnh báo này liên tục, Travis cảm thấy choáng váng.

Trong mỗi một tòa nhà riêng lẻ ở Triều Tiên thường có một “điệp viên”. Thường là những người phụ nữ trung niên hoặc già hơn, gọi là inminbanjang. Những người này có nhiệm vụ quan sát mọi cư dân sinh sống trong tòa nhà và báo cáo với chính phủ.

Travis cho biết, một inminbanjang tốt là người không chỉ quan sát hành vi của mọi cư dân, mà còn biết được chính xác trong nhà bếp của họ có bao nhiêu đôi đũa, chiếc thìa…

Tuy nhiên, không phải inminbanjang nào cũng quá quy củ và nguyên tắc. Như inminbanjang mà Travis quen biết, bà thường cho thuê căn phòng thứ hai trong căn hộ của mình theo giờ, khách hàng là các cặp nam nữ có nhu cầu sử dụng không gian riêng tư. Nói cách khác, nó không khác gì một khách sạn tình yêu thu nhỏ.

Trong những chuyến thăm trước, Travis thấy người dân thường mặc đồng phục. Nhưng những năm gần đây, anh cảm thấy mọi người bắt đầu tự do ăn mặc và quần áo thời trang hơn. Đàn ông mặc áo sơ mi ngắn tay nhiều màu, đeo đồng hồ Rolex, phần lớn là hàng giả. Phụ nữ có thể mặc váy, đôi khi là quần jeans. Họ thường đi giày cao gót và đi tất.

Dù trải qua nhiều chuyện lạ lùng tại Triều Tiên, cũng như thường xuyên cảm thấy sợ hãi, Travis vẫn muốn quay trở lại đất nước này.

“Tôi có một tình cảm kỳ lạ dành cho Triều Tiên, mặc dù tôi biết đó là một nơi kinh khủng. Tôi cảm thấy như nó đang thay đổi mỗi ngày, và muốn khám phá thêm. Một trong những cách tốt nhất để làm điều đó là tới tận nơi”, chàng trai Mỹ bày tỏ.

Nguồn: Vnexpress.net

Điểm đến du lịch

Có thể bạn chưa xem

Địa điểm du lịch hấp dẫn