Việc làm đầu tiên khi hết dịch, người dân gửi quà cho Sài Gòn và tiếng xe cứu thương trong thành phố là những chuyện được kể trong Saigon Talk tuần này.
Việc làm đầu tiên khi hết dịch, người dân gửi quà cho Sài Gòn và tiếng xe cứu thương trong thành phố là những chuyện được kể trong Saigon Talk tuần này.
“Làm gì đầu tiên khi hết dịch”
Bạn tôi đột nhiên hỏi như vậy khi hai đứa đang nhắn tin với nhau một tháng trước.
Lúc đó, tôi chợt thấy nhớ da diết góc cà phê quen ở đường Phạm Ngọc Thạch, nhớ cảm giác gọi một ly nước ép rồi thong thả nhìn ra hồ Con Rùa. Tôi cũng thèm lắm một tô sashimi đầy ắp cá hồi, ngồi bên cạnh 2 đứa bạn thân rồi thi nhau gắp…
Vậy là tôi không chần chừ mà nói với bạn: “Tất nhiên là phải đi ăn uống rồi”.
Mấy hôm nay, mỗi ngày lại thấy tình hình dịch phức tạp hơn, số ca nhiễm vẫn chưa được kiểm soát, dây giăng khắp lối, đường sá cứ thế vắng lặng…, tôi lại thèm thuồng lắm cảm giác chen chúc giữa dòng người hối hả của Sài Gòn.
Khi Sài Gòn hết dịch, tôi nghĩ là tôi phải xách ngay chiếc xe máy đã để bám bụi 2 tháng nay, chạy từ Bình Thạnh sang quận 1, lượn qua quận 3, Phú Nhuận rồi vòng về TP Thủ Đức.
Thật ra tôi vốn là đứa sợ đông đúc kẹt xe, nhưng tôi thật sự nhớ thương Sài Gòn náo nhiệt rồi.
– Bình Yên
Gửi quà cho Sài Gòn
Tôi từng có nhiều dịp đi công tác ở miền Trung, từng tham gia những chuyến thiện nguyện ở vùng đất này, tôi hiểu sự vất vả của người dân nơi đây.
Có vùng bà con chỉ trồng vài luống khoai, luống đậu, đi biển bắt ít con cá để bán kiếm tiền sống qua ngày. Rồi đến mùa thiên tai lũ lụt đều đặn mỗi năm, dân miền Trung lại chật vật, khổ sở.
Vậy mà những ngày này, khi nghe tin Sài Gòn “bị thương”, mọi người lại đồng lòng chung sức góp quà gửi cho Sài Gòn, dù tôi biết bà con ở ngoải vẫn khó khăn nhiều bề.
Nhìn hình ảnh mọi người tập trung lại cùng chuẩn bị cá, thịt, rau củ quả để gửi vào viện trợ, cảm giác cũng giống như những lần chúng tôi gom thực phẩm để ra miền Trung cứu trợ.
Bạn tôi từng hỏi: “Nếu sau này kể lại cho con cháu nghe về thời kỳ dịch bệnh này, mày sẽ kể gì?”. Ừ thì chính là những câu chuyện về tình người, sự san sẻ chân thành trong chuỗi ngày qua. Còn gì quý hơn nữa chớ.
– Nhật Nam
Những chiếc xe cứu thương
Ở Sài Gòn hơn hai chục năm, mỗi lần chạy ngoài đường và vô tình gặp chiếc xe cứu thương hú còi inh ỏi, tôi lại vội nép vào một bên.
Ý nghĩ có người vừa gặp tai nạn hoặc bệnh tình chuyển biến xấu làm lòng tôi chùng xuống. Dù tình huống nào thì hẳn có người thân ai đó lòng đang như lửa đốt.
Những ngày Sài Gòn giãn cách xã hội, những chiếc xe cứu thương ấy xuất hiện nhiều, dày đặc hơn, tiếng còi cũng vì thế dồn dập hơn.
Có hôm trời mưa tầm tã, ngồi trong nhà, tôi vẫn nghe tiếng còi ám ảnh ấy cùng màu trắng nối đuôi nhau lướt qua đường Mai Chí Thọ, chạy thẳng vào bệnh viện dã chiến.
Bây giờ phố xá thông thoáng, có lẽ không cần ai phải nép vào trong nhường đường cho những chiếc xe cứu thương kia. Nhưng cảm giác ai đó đã bị nhiễm Covid-19, nhiều người đang nguy kịch vì con virus oái ăm kia thì vẫn không hề dễ chịu một chút nào.
– Mai Thy
Nguồn: News.zing.vn