“Nhã ca núi” của Phạm Thị Ngọc Liên là khúc ca về tình yêu, nỗi buồn đau, tha thứ và hy vọng.
Mang trái tim ngựa hoang lên núi – thả vào lời cồng chiêng ngân vang.
Gió lồng lộng đỉnh đồi nắng chói – mây theo em qua tận cổng trời…
Vó ngựa hoang ruổi rong bật máu – bờm dựng cao mắt tóe quầng sao.
Nắng thiêm thiếp nằm xuôi dưới vó – ngày hồng hoang thời gian xanh rêu…
Lửa khao khát cháy sôi lồng ngực – nửa bầu trời nghiêng xuống tim đau.
Em ngồi gõ lời ru nương rẫy – lời của rừng của thác xôn xao…
Em một mình đi rong trên phố – vó ngựa buồn lục lạc không rung.
Đến núi cao chỉ nghe lời gió – khắc khoải thầm tình yêu còn không?
Phố bụi đỏ làm hoen ánh mắt – chiều âm thầm nhỏ giọt mưa mau.
Tiếng chim cô quạnh than buồn quá – nỗi giận hờn đăm đắm buồn theo…
Đêm hun hút trong từng chén rượu – ta nhìn nhau nhìn nhau nhìn nhau.
Môi khô đón nụ hôn thánh thiện – một chút trăng u tịch cúi đầu…
Một chút trăng sáng lời tha thứ – vó ngựa qua thềm thôi nhói đau…
Nguồn: News.zing.vn